Thứ Sáu, 11 tháng 1, 2013

TRĂNG VẪN SOI DÙ GIÓ LAY MẶT NƯỚC

Hôm qua trên chuyến xe về DL,tôi ngồi cạnh một cháu sinh viên năm thứ 2.Tôi hỏi thăm cháu chuyện học hành,cháu kể tôi nghe vì sao cháu chọn ngành tài chính ngân hàng thay vì y dược theo nguyện vọng của bố mẹ.Chỉ đơn giản vì cháu có ác cảm với thái độ của các nhân viên y tế mỗi lần cháu vào thăm thân nhân nằm viện,cháu không muốn mình sẽ phải giống như họ trong tương lai ! Tôi bảo cháu rằng giữa một bãi cỏ hoang chỉ cần vài bông hoa dại cũng đủ làm người lữ khách dịu lòng..Không thể vì gió lay mặt nước mà trăng không chịu in bóng xuống dòng sông.Cháu hãy nên chủ động là hoa,là trăng giữa cuộc đời dù bất cứ cháu theo đuổi nghành nghề nào.Cháu cười tươi như hoa và có vẻ rất tán đồng ý tưởng của một ông già xa lạ.

1 nhận xét: